PV Quốc Huy
Quốc Huy

Tây Bắc luôn hấp dẫn với những kẻ thích du lịch khám phá, đặc biệt vào thời điểm giữa tháng chín cũng là lúc có mùa lúa chín vàng, bên cạnh đó đây cũng là thời điểm có vô vàn điểm sạt lở của mùa mưa bão khiến người ta chùn bước. Nhưng đằng sau vô-lăng chiến mã Colorado chúng tôi đã vượt qua tất cả.

Ngày 1

Chúng tôi ở Sài Gòn nên phải đáp chuyến bay ra Hà Nội và sau đó tiếp tục bay lên Điện Biên để bắt đầu cuộc hành trình Tây Bắc, đồng hành cùng chúng tôi là những chiến binh bán tải Colorado phiên bản động cơ mới 2.5L VGT.

Đoàn xe Colorado chuẩn bị xuất phát từ Thành phố Điện Biên

Ngay ở thành phố Điện Biên, do đáp máy bay cũng gần vào giờ trưa nên chúng tôi có một bữa ăn nhỏ trên nhà sàn với những hương vị đậm vùng Tây Bắc, kết hợp buổi họp nhanh về kỹ thuật cũng như những công nghệ trên Colorado sẽ hỗ trợ đắc lực chạy trên địa hình đồi núi hiểm trở ở Tây Bắc.

Buổi họp ngắn về cung đường và kỹ thuật cho chuyến đi

Cung đường ngày đầu tiên khoảng 260km từ Thành phố Điện Biên chạy hướng Quốc lộ 12 lên đồn biên phòng A Pha Chải, chúng tôi xuất phát lúc 1h30 chiều và thẳng tiến trên những con đường quanh co đồi núi.

Toàn bộ hành trình của chúng tôi sẽ chinh phục 03 cột mốc quan trọng

Thời tiết hôm nay khá đẹp, nắng vàng ươm ôm phủ trên những vạt đồi cùng màu xanh của những cánh rừng uốn lượn theo Mường Chà, Si Sa Phìn, thi thoảng có mảng ruộng lúa lưng chừng đồi chín vàng như mật đang mùa chuẩn bị gặt, đây vẫn chưa phải là những ruộng lúa vàng hút mắt đẹp nhất nằm ở Y Tý mà trong kế hoạch chúng tôi sẽ ghé.

Thời tiết không mưa và đường đẹp, sau vô lăng Colorado lái khá nhẹ nhàng để đặt từng vệt bánh xe trong từng khúc cua chắc chắn, bỏ lại sau lưng những đám bụi đất đỏ bazan mịt mù phía sau.

Chúng tôi tiếp tục hành trình ngang qua Chà Cang, Mường Nhé, khi mặt trời đã dần khuất sau núi, thi thoảng chúng tôi dừng nghỉ trên đường rời khỏi xe để hít thở không khí nơi núi rừng, chuyển vô-lăng cho các thành viên cùng trải nghiệm cung đường với chiến mã Colorado. Hơn 8 giờ tối, chúng tôi đã đến được đồn biên phòng A Pa Chải nằm ở cực Tây của Việt Nam, thuộc xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên, A Pa Chải là nơi Việt Nam có chung biên giới với Trung Quốc và Lào, được biết đến với cái địa danh “nơi một con gà gáy cả ba nước cùng nghe”.

Chúng tôi được các chiến sĩ đồn Biên Phòng đãi một bữa cơm tối rất ngon, lạ miệng chế biến từ thịt dê, rau rừng. Từ đồn biên phòng, tôi phóng tầm mắt lên trời trong veo với vô vàn vì sao, những ký ức tuổi thơ khi xưa lại ùa về vào những đêm tối trời cắt điện theo lịch, khi đó bầu trời đen tinh tuyền không nhiễm ánh sáng từ đèn điện, chúng ta sẽ nhìn rõ mồn một từng chòm sao và gửi gắm những giấc mơ.

Phóng viên Quốc Huy

Ngủ đêm tại đồn biên phòng trên nhà sàn khá thú vị, những tấm nệm mỏng trải trên sàn gỗ và một tấm chăn dày là tiêu chuẩn cho từng người, tôi nằm im lắng nghe được những tiếng róc rách từ những dòng nước mạch nhỏ chảy ra từ khe đá của sườn đồi. Thi thoảng lại bị đánh thức bởi lũ côn trùng bay vào vo ve trên ánh đèn nhỏ treo trên đầu.

Ngày 2

Theo thông báo từ trưởng đoàn tối hôm trước, chúng tôi phải thức giấc lúc 6h sáng để chuẩn bị cho ngày hành trình thứ 2. Sáng ở đồn biên phòng chỉ có mì gói với ít gà xé, trứng luộc ăn kèm, khoai lang luộc, cà phê, cho bữa sáng. Mỗi người chúng tôi phải chuẩn bị giày trekking, găng tay, khăn giữ ấm cổ, áo giữ ấm và chống nước để đề phòng thời tiết xấu khi đang lưng chừng núi.

Đường vào núi để lên cột mốc số 0 A Pa Chải

Sáng nay thời tiết không tốt, trời âm u và có mưa nhỏ lất phất, những chiến binh Colorado cùng chúng tôi tiến vào núi, khả năng off-road tốt của xe khiến chúng tôi không ngần ngại phi xe xuống những dốc trũng với nước tràn qua mặt đường đất tạo dòng sau những đợt mưa bão.

Một con đường mới được khai mở gần một năm nay, giúp chúng tôi thu ngắn quãng đường lên núi chỉ còn 4km thay vì khoảng 15km như trước, khi đoàn xe không còn tiến tới được nữa do đường bị kẹt, thì cũng là lúc tất cả xuống xe để bắt đầu đi bộ lên đỉnh núi, nơi có cột mốc số 0.

Đó là một con đường đất hẹp mới mở men theo triền núi, một bên là vách với những cây cao to còn một bên là vực, chúng tôi càng lên cao sương mù càng dày đặc khuất tầm nhìn, dù thời tiết se lạnh nhưng thật sự tôi cảm thấy mồ hôi đã ướt lưng áo, miệng khô khốc. Địa hình luôn dốc khoảng 20-30 độ nên mọi người khá mệt mỏi và mất sức khi càng lên cao, chúng tôi phải dừng nghỉ nhiều lần trên đường đi.

Phải hết 1 giờ 30 phút chúng tôi mới tiếp cận được cột mốc, nơi tiếp giáp của 03 ước là Việt Nam – Lào – Trung Quốc, dù mệt rã rời nhưng ai trong chúng tôi cũng vui lẫn tự hào vì đã chạm được vào cột mốc linh thiêng này. Chúng tôi cảm thấy biết ơn những chiến sĩ, những người đã hy sinh để có được cột mốc này. Một nghi thức chào cờ và hát quốc ca được chúng tôi thực hiện ngay tại đây trong sự xúc động.

Cột mốc số 0, nơi tiếp giáp của 03 ước là Việt Nam – Lào – Trung Quốc

Dời khỏi cột mốc số 0, chúng tôi lại lên đường hướng về Pắc Ma. Giờ đây Colorado mới thực sự có đất để phô diễn khả năng bền bỉ và ổn định của mình, phiên bản động cơ mới 2.5L VGT có công suất 180 mã lực cùng mô-men xoắn đạt 440 Nm, Colorado dư khả năng băng qua những cung đường lầy lội, đất đá lởm chởm ở những điểm sạt lở liên tục trên đường.

Có được đường đi như thế này là đã quá mừng, xe chỉ đủ chạy lọt qua bãi sạt lở trên đường

Kiểu địa hình dốc lên cao rồi lại xuống cứ liên tiếp nhau không làm chúng tôi khó khăn nhiều nhờ hệ thống hỗ trợ đổ đèo HDC, chức năng giúp cho người lái không sử dụng nhiều đến phanh và ga khi đổ dốc cao, kiềm chế tốc độ xe để dễ bề kiểm soát, đặc biệt tại những khúc cua tay áo mà còn dốc cao nữa. Có những lúc Colorado phải băng qua những con suối trên đường tạo thành do mưa bão, những mặt đường sụt lở hết 2/3 tạo thành hàm ếch phía dưới là vực, khá nguy hiểm.

Nhiều đoạn bùn đất vẫn còn trên đường, nhưng chúng tôi đã vượt qua an toàn

Chúng tôi không đi thẳng xe lên thượng nguồn sông Đà, mà ghé ăn trưa muộn tại một quán ăn cách bến đò nhỏ khoảng hơn 1km. Sau đó mọi người di chuyển xuống bến đò và ngược dòng lên thượng nguồn, một cảm giác thú vị lẫn lo lắng đan xen trong từng khuôn mặt, cũng phải thôi vì những chiếc đò nhỏ có bề ngang rất hẹp, mang theo được khoảng 10 người lướt đi nhỏ bé trên dòng sông Đà hung dữ bậc nhất ở Việt Nam.

Chúng tôi chọn cách di chuyển bằng đò lên thượng nguồn sông Đà thay vì chạy bằng Colorado tới đầu nguồn

Có những lúc nước chảy cuồn cuộn ở những đoạn nhiều đá muốn đẩy lùi chiếc đò bé tẹo, nhưng có lúc nó lại lướt đi ngon lành ở những đoạn sông hiền hòa. Đúng như trong phần mô tả của tác giả Nguyễn Tuân trong bài “Người Lái Đò Sông Đà”, dòng sông lúc hung dữ lúc hiền hòa, hai bên khung cảnh hùng vĩ hoang sơ, vách đá treo leo với những rừng cây mọc rậm rạp từ trên đỉnh cho tới mép nước, có vô số những vũng xoáy tạo ra bởi những dải đá ngầm gần bờ như muốn nuốt chửng những thứ lọt vào đó.

Con đò quá nhỏ bé trên một dòng sông hung dữ đã đi vào văn học

Có thời điểm đò của chúng tôi không thể vượt qua được đoạn thác nhỏ do quá hung dữ, người lái đò đành tấp vào bãi đá cạn cho chúng tôi xuống đi bộ ngược lên, còn ông lái đò một mình đưa đò khó khăn vượt qua dòng thác rồi lại đón chúng tôi ở đoạn trên thác đi tiếp.

Cột mốc số 18 nơi sông Đà bắt đầu đổ vào Việt Nam

Khoảng 17km ngược dòng sông Đà để chúng tôi đến được cột mốc số 18, nơi đây là lúc dòng sông Đà chảy vào Việt Nam từ Trung Quốc, hòa với dòng sông Nậm Là tạo thành dòng chảy hai màu nơi đầu nguồn, nơi đây cũng có một cây cầu treo đầu tiên bắc qua bên kia sông Đà trong lãnh thổ Việt Nam. Thật linh thiêng và xúc động, cây cột mốc được các chiến sĩ đồn biên phòng Kẻng Mỏ ngày đêm canh giữ.

Đồn biên phòng Kẻng Mỏ nơi các chiến sĩ chấn giữ cột mốc số 18

Trời lúc này đã nhá nhem tối, đoàn xe Colorado đã được di chuyển tới đợi chúng tôi sẵn sàng, phía trước chúng tôi còn quãng đường rất dài để về Lai Châu trong đêm tối, một thử thách thật sự cho cả những người lái xe và chiến mã Colorado. Chúng tôi quay ngược trở ra địa điểm lúc dùng cơm trưa khi đến Pắc Ma để mua thêm đồ ăn vặt, chuẩn bị cho một hành trình dài trong đêm Pắc Ma – Pa Tần – Mường Tè – Phong Thổ – Lai Châu.

Đoàn xe nối đuôi nhau đi trong đêm, quả thật cung đường từ Pắc Ma đến Mường Tè vừa xấu lại nguy hiểm do những trận lở đất liên tục và sụt lún tạo hàm ếch, chúng tôi phải đi liên tục vì vỡ kế hoạch thời gian, từng đám bụi đất của những điểm sạt lở được làm khô dưới nắng giờ bụi mù, đến nỗi chúng tôi chỉ còn biết giảm tốc độ đột ngột liên tục để đảm bảo an toàn. Trong khi đó, mật độ các góc cua gắt xuất hiện liên tục chỉ cách nhau vài chục đến một trăm mét, có lẽ thứ chúng tôi có thể nhìn rõ nhất là đèn hậu của xe phía trước luôn sáng để định vị giảm tốc khi đụng cua, hoặc mò mẫm thoát ra trong ma trận bụi đất.

Chúng tôi chỉ kịp ghé thị trấn Mường Tè để đổ xăng lúc khoảng 8 giờ tối, Huyện Mường Tè có mạng lưới sông, suối khá dày đặc, trong huyện có một sông chính là sông Đà, ngoài ra còn có 4 con suối có trữ lượng nước lớn: Nậm Ngà, Nậm Na, Nậm Củm, Nậm Sì Lường. Đường về Lai Châu còn dài nên chúng tôi quyết chạy về đến nơi mới dùng bữa tối cho kịp kế hoạch, trên đường đi vẫn là những cung đường đèo dốc liên tục, nhưng có vẻ đỡ hơn đoạn từ đầu nguồn sông Đà ra Mường Tè, những thành viên ngồi trên xe dường như đã thấm mệt và ngủ thiếp đi mặc cho chiến mã Colorado bền bỉ quăng quật trong các góc cua gấp, hoặc lắc lư trên những đoạn đường mấp mô bùn đất, hệ thống giảm xóc của xe hoạt động tương đối khá, không nảy xóc nhiều cũng làm cho các thành viên tạm chợp mắt trên xe.

Hôm nay Colorado mới thực sự chứng tỏ sức bền bỉ và khả năng đáp ứng trên đường, những thứ tranng bị cho xe như cân bằng điện tử giúp cho nó giữ vững sự ổn định trong các khúc cua với tốc độ được đẩy cao, hay hệ thống phân phối lực phanh điện tử giúp khống chế tốc độ chiếc xe trước khi lao qua đám bụi đất dày đặc không thể nhìn thấy phía trước là vực hay vách núi, hoặc những hòn đá to, thân cây, lăn lóc trên đường. Chúng tôi về đến thành phố Lai Châu đã hơn 11h đêm, nhà hàng vẫn mở cửa để đợi chúng tôi dùng bữa khá muộn này. Một ngày có hành trình dài nhất và nhiều cảm xúc nhất trên Colorado chinh phục các cung đường, đoạn đường chúng tôi đã đi qua nhiều thành viên ví nó như một game đua xe rally mạo hiểm.

Ngày 3

Sau một ngày hành trình dài mệt mỏi, hôm nay chúng tôi khởi hành muộn hơn lúc 9h 30 sáng từ Lai Châu đi Y Tý ngắm mùa lúa chín và săn mây. Thời tiết sáng nay chỉ hơi ửng nắng, đoàn Colorado từ Lai Châu hướng lên đèo Ô Quy Hồ, càng tiến đến đỉnh đèo mây mù càng nhiều, có lúc chúng tôi phải đi rất chậm vì tầm nhìn khá hạn chế, cả đoàn dừng lại ở đỉnh đèo uống trà nóng và ăn những món ăn vặt quán ven đường như: trứng luộc, thịt heo xiên nướng, rất thú vị trong khung cảnh mờ mờ ảo ảo và tiết trời hơi se lạnh.

Đèo Ô Quy Hồ là một trong số những cung đường đèo dài, hiểm trở và hùng vĩ vào bậc nhất ở miền núi phía Bắc Việt Nam. Nằm trên tuyến quốc lộ 4D cắt ngang dãy Hoàng Liên Sơn, đèo nối liền hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu với đỉnh đèo cũng chính là ranh giới giữa hai tỉnh.

Đổ đèo Ô Quy Hồ vào Sapa nhưng chúng tôi chỉ đi ngang mà không dừng lại đây, tranh thủ đi vào Y Tý ngắm lúa, quả thật thời điểm này chúng tôi đi quá may mắn để xem cảnh lúa đã chín vàng đang độ vào mùa gặt, những mảng ruộng bậc thang màu vàng óng như mật tô điểm cho núi rừng Tây Bắc đẹp tuyệt vời mà khó có thể diễn tả hết.

Chúng tôi nghỉ trưa ăn cơm tại một quán nhỏ trong thời tiết mù mịt mây, hôm nay trong Y Tý không có nắng, thời tiết không thuận lợi để chúng tôi có thể chiêm ngưỡng cảnh tiên bồng của mây, thật là tiếc.

Quay trở ra, chúng tôi tiếp tục hành trình A Mú Sung – Lũng Pô cho mục tiêu trong ngày là cột mốc Lũng Pô với quãng đường còn lại khoảng 115km, chúng tôi vẫn phải tiếp tục với một đoạn ngắn mây mù mịt trong Y Tý, và rồi đoạn đường còn lại về tới Lũng Pô tương đối đẹp với đồi núi trùng điệp, nhiều khúc cua ôm theo triền núi nhưng chúng tôi có thể đẩy cao giới hạn tốc độ hơn để trải nghiệm độ ổn định của Colorado.

Thỉnh thoảng hệ thống cảnh báo va chạm phía trước reo lên kèm đèn hiệu nháy đỏ, khi những chiếc Colorado có khoảng cách quá gần, đây thật sự là một công nghệ hữu ích khi di chuyển đoàn nhiều xe hoặc ngay cả khi chạy trong phố.

Khi hoàng hôn bắt đầu thì chúng tôi cũng kịp đến Cột mốc số 92 Lũng Pô, đường vào cột mốc là nơi sông Hồng bắt đầu đổ vào Việt Nam, biên giới giữa Trung Quốc và Việt Nam được phân cách bởi con sông Hồng tại đây, thuộc địa phận A Mú Sung, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai.

Từ đây dòng sông Hồng mang nặng phù sa đỏ đến những cánh đồng ở 9 tỉnh thành hai bên khu vực sông. Chúng tôi cùng các chiến sĩ đồn biên phòng Lũng Pô đến thăm cột mốc, nơi đây còn có cột cờ Lũng Pô uy nghi tung bay trong niềm tự hào.

Cột mốc 92 Lũng Pô, nơi Sông Hồng bắt đầu đỏ vào Việt Nam

Khi trời đã tối hẳn, chúng tôi mới trở ra lại đường vào cao tốc Lào Cai, rẻ về con đường nhỏ đi thêm khoảng 40km để về Homestay Nậm Sài nằm bên một con suối đẹp với những bãi đá lộ thiên bị bào mòn bởi nước, lúc này cũng khá muộn khoảng 9 giờ tối. Một bữa tiệc nhỏ ấm cúng được chuẩn bị sẵn đón chúng tôi, ngày hôm nay chúng tôi mới cảm thấy thảnh thơi và cùng ngồi với nhau để chia sẻ những cảm xúc, những câu chuyện trên đường, cùng uống với nhau những ly rượu ấm tình núi rừng Tây Bắc, trong không gian như thế chỉ có những tiếng cười và tiếng suối chảy hòa vào nhau thật tuyệt vời.

Homestay Nậm Sài, nơi chúng tôi dừng nghỉ nằm cạnh một con suối đẹp nhiều đá, bao phủ bởi những ruộng lua chín

Ngày mai chúng tôi còn nửa ngày nghỉ ngơi tại Homestay Nậm Sài, trước khi chạy cao tốc Lào Cai về lại Hà Nội, kết thúc một hành trình thật đẹp và nhiều cảm xúc cùng những chiến binh Colorado 2.5L VGT.

Quốc Huy

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *