Sáng cuối tuần, tôi nổ máy chiếc sedan đã hơn mười năm tuổi. Tiếng đề khẽ khàn, quạt gió rít nhẹ, và mùi nội thất cũ pha chút nắng sớm, tất cả quen thuộc đến lạ. Chiếc xe này không còn bóng loáng, không còn công nghệ, nhưng mỗi lần ngồi vào lại thấy mình được trở về với một nhịp sống chậm rãi hơn, giống như đọc lại một cuốn sách cũ mà vẫn còn mùi giấy mới.

Tôi lái xe rời phố, hướng ra con đường ngoại ô nơi hàng cây còn xanh, biển số xe thưa dần. Không còn cảm biến va chạm, không có cảnh báo lệch làn, cũng chẳng có màn hình khổng lồ chiếm hết tầm nhìn. Chỉ là vô-lăng, chân ga, tiếng máy và chút rung nhẹ của hộp số, những điều tưởng nhỏ bé nhưng làm người lái cảm thấy mình thật sự đang lái.

Một ngày sống chậm cùng chiếc xe cũ

Ở thời của những chiếc xe điện êm ru, nhiều người quên mất cảm giác rung nhẹ nơi vô-lăng hay tiếng gió rít qua khe kính. Nhưng chính những điều tưởng “thiếu tiện nghi” ấy lại làm ta cảm nhận rõ hơn mối liên kết giữa người và xe. Tôi bật radio cũ, bắt được một kênh nhạc trữ tình, và để gió luồn qua cửa sổ hạ nửa chừng. Cảm giác giản dị đến mức gần như… xa xỉ trong cuộc sống vội vàng hôm nay.

Chiếc xe cũ dạy tôi một bài học kỳ lạ: khi mọi thứ chậm lại, ta mới nghe được chính mình. Ở ngã tư, tôi không vội vượt đèn vàng. Ở quán cà phê nhỏ bên đường, tôi tắt máy, ngồi ngắm nó như ngắm một người bạn cũ đang nghỉ ngơi. Những vết trầy nhỏ trên nắp capo, đường chỉ da bong nhẹ trên ghế – đó là những “nếp nhăn” của thời gian, không che giấu được, nhưng cũng không cần giấu.

Một người bạn từng hỏi tôi: “Sao không đổi xe mới? Xe cũ giờ chỉ tổ tốn xăng.” Tôi chỉ cười. Đúng, xe mới tiết kiệm hơn, êm hơn, nhưng đôi khi người ta cần giữ lại một thứ không vì lý do kinh tế – mà vì ký ức. Cái cảm giác ngồi lên ghế lái đã mòn, vặn chìa khóa cơ, nghe tiếng động cơ nổ giòn – nó giống như gặp lại người quen cũ vẫn nhớ tên mình.

Khi trở về thành phố, dòng xe cuồn cuộn cuốn tôi trở lại nhịp nhanh vốn có. Nhưng tôi nhận ra, chỉ cần một ngày lái chiếc xe cũ ấy, tôi đã “sạc” lại cho chính mình. Không phải bằng điện, mà bằng cảm xúc. Bởi đôi khi, sống chậm không cần phải lên rừng hay đi biển – chỉ cần ngồi trong chiếc xe cũ, tắt điện thoại, và để bánh xe lăn chậm giữa một thế giới quá nhanh.

Konica